Giàn trầu xanh đến nôn nao
Lâu rồi chẳng dám đụng vào, Mẹ ơi!
Lá trầu như thể mắt người
Mà con thì vẫn bé teo
Như hồi quấy mẹ lèo bèo cả đêm
Vòi thêm những giấc êm đềm
Để mơ đếm ngón tay têm diệu kỳ
Mỗi năm trầu một xanh ri
Xanh vươn chạm đến cả thì vấn vương
Mẹ con tằn tiện lá ương
Miếng têm chín ửng mùi hương nhà nghèo
Bây giờ con vẫn vâng theo
Chắt chiu từng chữ bọt bèo mà nên
Cầu mong cho chữ xanh rền
Như giàn trầu vẫn vượt lên tháng ngày
Con thèm lắm một bàn tay
Bàn tay nâng giấc, bàn tay têm trầu…
Lễ báo hiếu, 2015
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét