(Ảnh mạng)
Ngày "Lễ báo hiếu" năm nào cũng vậy, tôi cứ bần thần mãi. Cho đến tận bây giờ và cả sau này, tôi mãi nợ mẹ - món nợ về đạo hiếu không bao giờ có phương án trả.
Chuyện là: Thấy tôi dạm ngõ cả năm rồi mà không chịu cưới, mẹ hỏi, tôi ấp úng... . Mẹ cười: "Tưởng gì, mẹ cho không anh đấy!". Giời ơi, Mẹ! Con cái nhiều nhà chẳng bao giờ khôn lớn mà họ còn thách cả trăm, ngàn, vạn, triệu... cơ mà, Mẹ!
-...
Một chút trải lòng sau 18 năm thổn thức, mong được thứ lỗi! Xin đăng lại bài thơ như một nén hương lòng dâng lên mẹ, được làm cách nay đã 12 năm!
Thơ viết ngày giỗ mẹ
(Cho em)
Một đời ở vậy thờ chồng
Trắng tay ôm cái phận không về mình
Mong nào hưởng chút ơn sinh
Mong nào hưởng chút ơn sinh
Kiếp đồng lần có tội tình gì đâu
Chiếc chày mòn bởi canh thâu
Đôi quang đứt tại dãi dầu đó thôi...
Nụ cười già héo trên môi
Nuôi con khôn lớn để rồi cho không
Lấy chồng thờ phụng nhà chồng
Mẹ già cô quả chiều đông càng già
Miếng canh cần ngọt thì xa
Đêm đêm ru vọng sang nhà người dưng
Ươn mình thèm bát chè gừng
Khi về chín suối chè chừng vừa sôi
Sống mơ vấn chiếc khăn sồi
Chết rồi mới có một đôi hóa vàng...
Hôm nay dắt díu về làng
Nén hương tạ tội muộn màng ngày xưa
Hoa đèn rụng giữa cơn mưa
Mẹ ơi, áo mẹ con vừa giặt xong...!
Tuần Giáo, 29.08.2002
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét