Hoa
cà phê trắng rưng rưng
Sơn
Viên bịn rịn làm ngưng cánh cò
Chỉ
còn thiếu một con đò
Buộc
vào câu ví điệu hò nhặt khoan
Ngõ
thôn tím sắc hoa xoan
Trời
xanh một đám mây ngoan lững lờ
Núi
cao đến ngưỡng bơ vơ
Thinh
không chạm cả chén thơ vào chiều
Ai
hay gió tuổi bao nhiêu
Mà
sao bứt rứt trắng điều ước mong
Giọt
ban mai nhỏ vào lòng
Đằm
thêm vết rách thẳm trong thề nguyền
Hẹn
hò lạc bước thảo nguyên
Mình
đi để lại truân chuyên cho mình
Mùa
về xem lá lặng thinh
Vàng
rơi đầy cả bình minh núi đồi…
Sơn Viên,
24.01.2014
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét