Lại một mùa mưa đến!
Mùa mưa ở miền Nam
thật kì lạ, đã không hẹn thì thôi chứ hẹn rồi thì nhất quyết chẳng sai… Tháng
sáu mùa hoa phượng nở, mùa thi và cả một mùa mưa trắng trời.
Ai
ở xứ sở này mới thấy lạ. buổi chiều mùa này bao giờ cũng lênh láng
nước. Mưa từ đâu cứ rầm rập kéo đến khi người ta chưa kịp tận hưởng xong cái
cảm giác sảng khoái của một giấc ngủ trưa. Mọi người chìm trong ướt át vội vã
kéo nhau đến nơi làm việc rồi lại thẩn thờ ngồi chờ trời mưa dứt. Mưa đến mưa
đi có gì mà phải chờ? Phải chăng sự chờ đợi chỉ là cái cớ đế người ta sống tĩnh
lặng một chút?
Mưa mang đến biết bao
cuộc gặp gỡ tình cờ nhưng mưa cũng vô tình làm trễ đi biết
bao cuộc hẹn. Thương ai vì không muốn bị trách là trễ hẹn nên cứ thế phải đội
cả trời mưa mà đến. Rồi khi gặp mặt lại cứ mong mưa rơi mãi để cho phút giây
bên nhau dài thêm.
Những cơn mưa chiều
thường buồn lạ. Mưa như có phép thần làm sống lại biết bao kí ức. Từ xa
xăm trong sâu thẳm tâm hồn ai đó lại hiện về một hình bóng thân thương. Cũng
một mùa mưa họ tình cờ gặp nhau dưới mái hiên nhà để trú mưa, cũng một mùa mưa
họ trao nhau nụ hôn ấm áp trong cái lạnh run rẩy của mưa và cũng một mùa mưa vị
mặn của nước mắt giấu trong từng hạt mưa chia tay một kỉ niệm đẹp.
Mưa vốn không buồn nhưng
kỉ niệm với mưa sao cứ đượm buồn. Con người cứ mải miết chạy theo nhau, cứ
trôi đi trên dòng đời xuôi ngược để rồi một ngày khi cơn mưa đến người ta mới
chợt dừng lại cho những dòng kí ức ùa về. Rồi lại trách sao mà mưa buồn thế!
Mưa níu giữ chân người và níu giữ cả lòng người. Vì mưa cho lòng ai vương vấn
nhớ để rồi lại thầm gọi tên một người.
Mỗi người mỗi xứ, mỗi nơi
mỗi khí hậu. Mưa miền Nam
đến hẹn lại rả rích. Và khi mùa mưa về con người nơi đây như được sống nhiều
hơn với kỉ niệm. Tình cảnh, cảnh tình cứ đan xen trong dòng đời trôi chảy để
ngày ngày con người lại được sống trong yêu thương.
Hay!
Trả lờiXóaNhiều cảm xúc!
Trả lờiXóa