13 tháng 6, 2013

LÁ VẪY


Bởi cha biền biệt sơn khê
Mẹ già bỏ xứ, chuyển về Điện Biên
Sáu mươi năm lẻ, triền miên
Lật từng nấm đất dọc miền hoang sơ
Tám mươi mắt chửa chịu mờ
Tóc chưa chịu bạc, lưng chưa chịu còng
Bước chân điền dã mỏi mong
Vấp vào ngón trỏ giữa đồng mọc lên
Vẫn còn chiếc nhẫn mạ kền
Khắc hai con bướm sóng trên lá trầu...
Ngủ rồi vẫn gọi anh đâu
Tiếng mưa ngằn ngặt rừng sâu vỗ về…

*

Người khôn gia quyến đề huề
Mẹ tôi dại dột nên mê mẩn người
Đêm về bảng lảng nói cười
Ngày theo lá vẫy xanh tươi cõi lòng!



Điện Biên, 13.06.2013

1 nhận xét :

  1. Đọc thơ anh viết về mẹ thấy xót xa lòng. Luôn là hình ảnh người mẹ tảo tần, chắt chiu, hy sinh thầm lặng, đau đáu nỗi niềm.

    Trả lờiXóa