MÙA PHƠI VÁY
Qua giêng hai rẽ sang
mùa phơi váy
Khi màu khèn đã phai
nhạt hội xuân
Bên cọn nước tay em vò
vạt nắng
Váy vén cao suối lượn
bắp nõn ngần
Đầu vách nứa anh gọi
lời thương mến
Khẽ thôi anh, nả trở
giấc tan sương
Bắt đền đấy, xà cạp em
lấm cỏ
Cái đêm tình thức trắng
giữa lều nương
Vai lù cở em địu mùa
xuống chợ
Bước xuân đi khó cản
cuốn như mê
Mùi thắng cố, rượu ngô,
và phân ngựa
Mô hôi anh níu váy
chẳng cho về
Váy hoa nở trên bờ rào
vẫy gió
Lũ bướm non hau háu mắt
khát thèm
Đám trai bản muốn hóa
thành lũ bướm
Bay lạc vào miền thổ
cẩm trong em
Chúng đâu biết anh đã
thành con bướm
Của riêng em giữ nhịp
váy đong đưa
Em chẻ củi, xe lanh hay
cõng nước
Nhớ canh chừng cất váy
kẻo trời mưa
Anh xuống huyện theo
bạn bè làm thợ
Nợ áo cơm ít có dịp
thăm nhà
Chiều nay tắt đường
rừng qua bản Phố
Váy em kìa, phơi trước
cửa người ta?
--------------------------------------------
NÓI
VỚI CHỒNG CŨ CỦA VỢ
Ấy là tôi nói với anh
Cuối tuần thường tới dỗ dành...con tôi
Vợ tôi hết đứng lại ngồi
Ẩn sau khuôn mặt đầy vơi nỗi niềm
Anh qua giông bão trắng đêm
Chân chim xô lệch làm nên nét cười
Lỡ tay hạnh phúc đánh rơi
Để tôi cúi nhặt rối bời tơ vương
Chẳng đi chung một nẻo đường
Thì còn chung nụ yêu thương thắm nồng
Tôi - anh - hai - cá - một - dòng
Hai - thuyền - một - bến, hai - sông - một - bờ
Khóc thầm trong những giấc mơ
Sương trên mắt bé đợi chờ bóng anh
Cầu cho phía cuối trời xanh
Có người xâu gió vá lành ngày xưa
Vườn khuya hè dạo khúc mưa
Ban mai sẻ gọi nắng vừa mới lên
Vợ tôi quét lá bên thềm
Hình như thấy dấu chân đêm chợt buồn...
Ấy là tôi nói với anh
Cuối tuần thường tới dỗ dành...con tôi
Vợ tôi hết đứng lại ngồi
Ẩn sau khuôn mặt đầy vơi nỗi niềm
Anh qua giông bão trắng đêm
Chân chim xô lệch làm nên nét cười
Lỡ tay hạnh phúc đánh rơi
Để tôi cúi nhặt rối bời tơ vương
Chẳng đi chung một nẻo đường
Thì còn chung nụ yêu thương thắm nồng
Tôi - anh - hai - cá - một - dòng
Hai - thuyền - một - bến, hai - sông - một - bờ
Khóc thầm trong những giấc mơ
Sương trên mắt bé đợi chờ bóng anh
Cầu cho phía cuối trời xanh
Có người xâu gió vá lành ngày xưa
Vườn khuya hè dạo khúc mưa
Ban mai sẻ gọi nắng vừa mới lên
Vợ tôi quét lá bên thềm
Hình như thấy dấu chân đêm chợt buồn...
-----------------------------------------------
HẦU RƯỢU CỤ NGUYỄN DU
Rót chén này hầu Cụ
tiết Thanh minh
Đời sương gió Cụ uống
vào cho ấm
Gác tía, ngựa hồng,
lọng vàng, má thắm
Chớp mắt rồi còn một
nấm cỏ xanh
Trí óc bừng ngọn lửa
hận chiến tranh
Trái tim vỗ sóng yêu
thương nức nở
Cảo thơm giở trước đèn
tìm nét chữ
Mực tàu pha nước mắt
lẫn binh đao
Thúy Kiều ơi, nàng
phiêu dạt nơi nào?
Sông Tiền Đường cũng
tìm về phía biển
Mà sắc nhạt phai, mà
hồn tan biến?
Chẳng sụp quỳ bên mộ Cụ
chiều nay
Rượu nút chuối khô dâng
Cụ chén đầy
Nhắm với cà bung, tép
kho, canh muống
Vì nhân thế Cụ ngậm
cười nâng uống
Chút rượu thừa con xin
lộc làm thơ
Cụ vuốt râu: Hãy học
cách nghi ngờ
Mã Giám Sinh, Sở Khanh
đeo mặt nạ
Trống chầu giục tấm màn
nhung khép hạ
Sẽ ngộ ra sen ngát giữa
bùn đầm
Trong cõi người thắp
sáng rực thiện tâm
Yêu em bé đánh giày ven
hè phố
Xót bà mẹ trên cánh
đồng bão tố
Thương chị hàng rong
quang gánh khản lời
Chén rượu nồng tưới lên
cỏ non tươi
Cụ linh thiêng rộng mở
lòng đón nhận
Con hầu Cụ dù một đời
lận đận (*)
Khói trầm hương nương
đọt nắng vẽ vòng...
(*) Mượn ý thơ:
"Cùng một lứa bên trời lận đận" của Bạch Cư Dị.
--------------------------------------------------
ĐÁM MA NGƯỜI CA NƯƠNG
Suốt đời đầu đội nón lá
Suốt đời mình vận áo nâu
Ôi, người ca nương lúc
chết
Bỗng nhiên trở nên sang
giàu
Kiệu gỗ son, cờ gấm tía
Đường quê rắc bạc, trải
vàng
Đoàn người trôi trên
sóng lúa
Trắng xóa một vùng khăn
tang
Nước mắt - mưa sa thánh
thót
Khóc lên khúc hát ơ hờ
Bà nằm quan tài gụ mật
Chết rồi mà ngỡ trong mơ
Ngón tay gầy thôi kéo
nhị
Bàn chân tõe ngón đã
dừng
Xẩm giờ về chơi với cỏ
Chỉ giọt huê tình rưng
rưng
Ông trùm năm thê, bảy
thiếp
Con thơ đem gửi nhà
người
Lá đa rụng bời quán chợ
Thềm rêu lẻ bóng đơn côi
Khói hương phủ mờ khuôn
mặt
Bát cơm, quả trứng lèn
đầy
Năm dài là mùa giáp hạt
Cũng mong có thế này
đây!
Tôi tạ người muôn năm cũ
Bằng đôi câu xẩm nghẹn
lời
Dẫu cho ướt nhòa đạo đức
Nước mắt mình giả mà
thôi...
-------------------------------------------
HẠN HÁN
Nắng thiêu rát lúa trên đồng
Con đò úp mặt bến sông đợi mùa
Vại sành ngỏng cổ chờ mưa
Mẹ tôi chân lấm mò cua trong chiều
Gió tây quạt lửa cánh diều
Cầu ao trơ cọc mắt bèo đỏ hoe
Đường làng chằng chịt tiếng ve
Tiếng ve cào rách bờ tre đường làng
Chim sâu mổ nắng quả bàng
Trâu già ngủ gật mơ màng cỏ non
Góc vườn bụi chuối héo hon
Bố đi tát nước áo giòn mồ hôi
Hương cau lay nhẹ vành nôi
Lời ru - ngọn gió xua oi đêm nồng
Nửa đêm chợt tỉnh giấc hồng
Giật mình tưởng ếch ngoài đồng gọi mưa...
----------------------------------------------
MẸ KẾ
U nằm dưới cỏ mười
năm
Chợ quê quen tiếng,
giường nằm bén hơi
Lạ chưa, mợ đã đấy
rồi!
Bàn tay đũa cả đầu
nồi xới cơm
Mợ gầy tong ruột
cọng rơm
Sót từ vụ gặt đồng
thơm nhặt về
Áo nâu, tóc vấn,
nón mê
Cúi qua ngưỡng cửa
chẳng hề trầu cau
U đi để lại vườn dâu
Chuồng xiêu lợn
đói, ao sâu kín bèo
Một con thơ dại
gieo neo
Ba gian mái rạ
thiếu kèo, mợ ơi!
Mợ về làm bạn thầy
tôi
Tiếng gà trở dậy
lúc trời canh ba
Gánh hàng mợ bán chợ
xa
Thương con đứng
ngóng bánh đa ngõ chiều
Những đêm trăng
sáng, gió hiu
Mợ đưa cánh võng
ngâm Kiều ru tôi
Ấp iu giọt máu mồ
côi
Tưởng chừng u hát
trong lời mợ ru
Mợ giờ cũng hóa mùa
thu
Nghe heo may thổi
lòng như trút vàng
Đêm qua tôi gọi đò
sang
Mợ ngồi khâu nắng
bên hàng cột thưa...
Hoàng Anh Tuấn (237, Hồng Hà, Cốc Lếu, Lào Cai;
ĐT: 0914 877 998)
Không có nhận xét nào :
Đăng nhận xét