Sinh
ra từ nụ từ hoa
Bốn
mùa chúm chím như là bùa yêu
Ánh
nhìn như đốt như thiêu
Trăm
chàng trăm uống thuốc liều…, mình ơi!
Cứ
như con gái nhà giời
Bắp
chân trắng đến lả lơi thế này
Một
năm chỉ ngủ vài ngày
Xe
lanh, dệt cửi, giã xay, ruộng đồng…
Mỗi
năm một buổi “không chồng”
Đi
tìm bạn mới, chợ đông quên về
Rượu
ngô uống cạn chân quê
Uống
luôn cả cái vụng về ngày xưa
Thẫn
thờ từ lúc người thưa
Đến
khi còn một mình thừa ra thôi
Về
nhà nấu rượu, đồ xôi
Cho
chồng rong ruổi núi đồi tìm vui
Đợi
ngày khóc ngậm ngóc ngùi
Gom
nhà đi cưới vợ chui cho chồng…
*
Đến
khi khuất núi tay không
Vẫn
còn lấn bấn vun trồng áo cơm...
Sơn Viên, 03.06.2013
Đàn ông nào cũng muốn có một cô vợ đàn bà miền núi thế này!
Trả lờiXóaCảm ơn bạn đã đọc và chia sẻ!
Trả lờiXóa