28 tháng 2, 2013

CON CHÓ SỐ NGƯỜI

     Người ta bảo: Chó già thành tinh. Chó già biết (hiểu) tiếng người. Chó già giữ của (có thể biến âm từ câu thành ngữ: “Chó già giữ xương”). Chó già rách việc… . Ông bụng bảo dạ, sẽ không bao giờ nuôi chó già. Sáu bát. Tám bát. Mười hai bát. Bất quá cũng mười ba bát là phải giết. Chó kiến, có khi “bảy bát là hát cả lông”, nuôi thêm cũng chỉ tốn cơm.

   Có một con chó tốt số, nhiều lần thoát nạn, và trở thành chó già. Hồi nó vừa sáu bát, đúng “tuổi ngon” theo câu ví dân gian “gà lấm lưng, chó sưng bướm”, giỗ đầu bố ông lại cần tới chín bát, ba mâm. Thế là con Vàng chết. Sinh nhật mười tuổi cậu con cả ông, con Vện chết thay, vì nó đã quá sáu bát từ lâu rồi. Cả đời ông chật vật dựng được gian hai nhà tre, bữa nhập trạch, con Đốm và con Mực chết vì cả hai tròn mười tám bát. Nó dở dở dang dang, chẳng rơi vào phép tính nào.
    Rõ ràng con chó đốm đuôi ấy (Đốm đầu nuôi, đốm đuôi thịt) đáng chết hơn bất kì con chó nào trên đời, thế mà ngoảnh đi ngoảnh lại, nó đã tròn mười tuổi. Giờ thì có đủ bát, vừa mâm cũng không ai ăn thịt chó già. Ông thỉnh thoảng đá nó một cái, rồi chửi: “Tao số chó, còn mày số người!”. Con chó già số người chỉ oẳng một tiếng gọn lỏn, rồi rúc vào gầm giường. Mỗi lần bị đánh hoặc bị chửi, nó lại dỗi cơm. Cậu cả nhà ông nay đã học đại học năm nhất, bữa về tết, quen thuở nó còn chó cún, đá đĩa cơm ra rồi ngoảnh đi. Chiều lại đá thêm đĩa nữa. Con chó già số người nằm gác mõm lên chân, canh hai đĩa cơm đến con ruồi cũng không dám vo ve. Cậu cả tưởng nó ốm, bảo mẹ: “Thịt đi không mai kia nó gầy”. Mẹ cậu lắc đầu, đến bên con chó già: “Ăn đi nào, Khôn, không cậu chủ giết”.
   Con Khôn (tên con chó có số con người), đứng dậy, đánh một lèo, vèo hai đĩa cơm. Cậu cả nhà ấy gào lên: “Quái thật, mời mới ăn”. “Thì nó tưởng đấy là mâm cơm người, nên canh”. “Ngu, biết tiếng người mà lại không biết suy liệu như con người”. “Có đấy chứ, nó mà không suy liệu thì có mà chết lâu rồi. Hồi còn bé, Khôn trót nhìn vào mâm cỗ cúng bằng đôi mắt cáo già, bố mày phi cho con dao lòi cả mỡ ra”. “Giờ thành chó trải nghiệm?”. “Chứ sao”. “Đúng là thành tinh!”. “Thì nó sống lâu ngày nào, thấy thân thiết ngày ấy”. “Người và chó hiểu nhau?”. “Đúng! Hết dần khoảng cách. Bố mày vốn ghét chó thế, đặc biệt lại là chó già rách việc, vì dường như nó đọc được suy nghĩ của ông ấy, thế mà còn công nhận nó nhiều việc đấy”. “Bó tay chấm com bố mẹ!”…
   Đã mấy trăm năm nay, ở đây không có chó dại. Vậy mà mùa nóng năm nay, chẳng El Ninô, sao chó dại lại nhiều thế hở giời. Hàng chục người bị cắn chết. Hàng trăm người phải đi tiêm phòng huyết thanh ngừa điên. Người ta chuyển hướng nhiệm vụ của đội dân quân, dân phòng sang thành “Đội đập chết chó ngoài đường”. Bất kì con chó nào, lành hay điên, to hay nhỏ cứ bén mảng ra đường đều bị đập chết. Nhà nhà hè nhau xích, cũi chó. Bà chủ con Khôn cũng đóng một cái cũi, nhưng lại không đang tay cầm kẹp nó. Bà thầm ước, giá như người ta giam cầm nó trong mũi vắc xin ngừa dại, chứ đằng này... . Bà bảo, cứ có cảm giác như mình phạm pháp, đang giam giữ trái phép đồng loại.    
   Thế là con Khôn cứ nhông nhông khắp làng trên thôn dưới. “Đội đập chết chó ngoài đường” bao vây nó mấy lần, nhưng nó đều trốn thoát bằng trí thông minh của một con người (bà chủ nó khoe khoang thế). Nhưng dù sao thì “con người giả” kia vẫn không thể bì với trí khôn của người thật. Lần này họ không dồn sát, mà cử người lặng lẽ bám về tận nhà chủ nó. Việc đầu tiên mà chủ nhà phải làm là kí vào biên bản xử tử nó, rồi ngay lập tức, móc tủ lấy 500 ngàn nộp phạt cho tội coi thường kỷ cương phép nước.
   Ông chủ nó lặng lẽ theo dõi cuộc hành pháp nãy, giờ mới cất tiếng:
   - Tôi đảm bảo với các bác, con này không điên.
   - Chó điên là chó điên, không trừ con nào.
   - Không, riêng con này khác. Đảm bảo nó không bao giờ điên cả.
   - Tại sao ông lại nói thế.
   - Vì nó không phải là chó.
   - Vậy thì nó là con bò à?
   - Không. Nhưng chó thì không phải.
   - Ông này điên thật rồi.
   - Đúng, nếu có thì tôi điên chứ không phải nó. Vì thế, xin các bác nương tay cho.
   Bà chủ thấy chồng nói thế, đế thêm vào:
   - Chúng tôi có thể nộp thêm rất nhiều tiền để mua mạng nó, các bác ạ.
   “Đội đập chết chó ngoài đường” kéo nhau ra sân hội ý, lát sau, vị Đội trưởng quay vào nói:
   - Ông bà có chứng minh được nó không phải là chó không?
   Ông chủ được cho cơ hội, mừng rỡ khẳng định:
   - Được, thưa các bác. Quá được!
   Nói rồi, ông vào bếp xới đĩa cơm. Con chó ngồi canh như canh mâm cỗ người. Vị Đội trưởng “Đội đập chết chó ngoài đường” không nghe. Chủ nhà liền sai nó đuổi gà, đuổi lợn, bắt chuột, trấn át trộm, cướp (“Đội đập chết chó ngoài đường” đóng giả vai những tên trộm, cướp)… . Vị Đội trưởng vẫn không chịu:
   - Chó già, con nào chẳng hiểu biết.
   - Không, thưa bác. Nói có ngọn đèn, con này rõ ràng không là chó đâu.
   - Thế thì ông phải chứng tỏ nó chứ, cứ nói không như thế…
   Bà chủ chen vào:
   - Chúng tôi có nói không đâu, đưa mấy triệu đây mà.
   - Không phải chuyện tiền, chuyện con này không phải là chó cơ.
   Ông chủ nhà có vẻ bí. Mặt ông đỏ rần lên. Vị Đội trưởng giễu dọa:
   - Xem ra phải xử tử nó theo luật chó dại rồi, ông bà nhỉ?
    Ông chủ nhà xua tay:
   - Gượm hẵng. Xin các vị chứng giám cho.
   Nói rồi, ông gọi Khôn đến. Ông nằm vật ra đất, chỉ tay vào cổ bảo: “Cắn vào cổ tao đi, cắn mạnh vào”. Khôn ngần ngừ. Ông quát: “Cắn đi!”. Con chó bắt đầu chun mũi, nhe nanh, nhưng không dám cắn. Vị Đội trưởng đã rục rịch rút roi điện. Bà chủ nhà thấy thế, vừa vỗ tay, vừa xuỵt: “Khôn! Khôn! Cắn! Cắn!…”. Con chó Khôn bị thúc vào đít, hộc lên một tiếng thật sâu trong đáy họng, rồi xông lên táp vào cổ chủ ông. Ông chủ nhà chồm dạy, khoa tay:
   - Đấy, các vị xem, tôi có làm sao đâu nào. Tôi nói rồi, nó không phải là chó, làm sao mà điên được.
   Vị Đội trưởng sau cơn tròn mắt, bèn nháy quân dưới cầm bốn triệu nhanh chân tháo ra đường.
   Con Khôn cắn chủ được tròn hai tuần thì lăn ra chết. Nó khôn thật, lên cơn bần bật mà không cắn thêm ai. Vết thương trên cổ ông chủ nó lành ngay sau khi bị cắn ba ngày. Theo vợ ông, mồm con Khôn không bẩn, vì nó đâu phải là chó. Nhưng sau ba ngày con chó chết, đến lượt chủ nó lên cơn. Ông này không như con chó, mà bạ gì cắn nấy. Hết cắn vợ, cắn con, cắn đến cả chó, mèo… rồi lăn ra chết.
   Kể từ ngày chó và chủ chết đã hơn 5 tháng, bà chủ của con chó số người, con gái bà nữa và hai con chó con, với một con mèo… vẫn còn một mũi vắc xin phòng chó dại nữa chưa tiêm, bởi vì không chạy được khoản tiền 150 ngàn đồng trên mũi, nhân với 2 người, 2 chó và 1 mèo.../
   
Giữa vùng chó dại, 12.10.2011

Không có nhận xét nào :

Đăng nhận xét